Những Góc Đường Kể Chuyện
Gặp Gỡ Bên Đường
Chiều Sài Gòn đổ xuống một màu vàng cam nhạt nhòa, cái nóng vẫn còn dai dẳng dù mặt trời đã ngả bóng. Tôi đứng dưới trạm xe buýt, tay quạt chiếc vé xe nhàu nhĩ, mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại. Đang mải nghĩ về bữa tối chưa biết ăn gì, tôi giật mình bởi tiếng bước chân tất tả và một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh.
“Anh ơi, anh có 100k hay 200k tiền mặt không ạ? Em sẽ chuyển khoản lại cho anh ngay!” – một cô bé sinh viên, tóc buộc cao, đôi mắt sáng rực, nhìn tôi đầy mong đợi.
Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn cúi xuống lục ví. Kiểm tra một lượt, tôi chỉ còn đúng một tờ 500k và ba tờ lẻ lắm lem, tổng cộng 80k. Chẳng đủ để đưa cô bé số tiền em cần, nhưng nhìn vẻ gấp gáp của em, tôi đành chìa nắm tiền lẻ ra. “Anh chỉ có 80k thôi, em xài tạm được không?”
Cô bé cười toe, gật đầu lia lịa. “Dạ được, cảm ơn anh nhiều lắm!” Tiền vừa rời tay tôi sang tay em, tôi tò mò hỏi: “Em đón xe buýt số mấy?”
“Dạ, số 30,” em đáp, tay vẫn nắm chặt mấy tờ tiền.
Tôi tròn mắt. Xe số 30 vừa lướt qua cách đó chưa đầy hai phút, cái bóng xanh lè còn in mờ trong đầu tôi. “Nhưng xe vừa chạy rồi mà?” tôi buột miệng.
Cô bé bật cười, ánh mắt lấp lánh như vừa nghĩ ra điều gì thú vị. “Dạ, em biết. Em không lên xe vì thấy chú bán túi xách bên góc đường kia. Chú ấy cầm túi vẫy gọi, còn nhảy nhót nữa, dễ thương lắm. Nhưng chẳng ai dừng lại cả. Em muốn đổi tiền lẻ để qua mua giúp chú một cái.”
Tôi chưa kịp nói gì thêm, cô bé đã vội vàng chạy qua đường, để lại tôi đứng đó, tay vẫn cầm tờ 500k, lòng thoáng ngẩn ngơ. Qua làn xe cộ tấp nập, tôi thấy em đứng trước sạp hàng nhỏ của một người đàn ông, tay cầm chiếc túi đan tre, miệng cười rạng rỡ. Người đàn ông cũng cười đáp lại, ánh mắt sáng lên như vừa nhận được món quà quý.
Xe buýt của tôi đến, tôi bước lên, chọn một chỗ gần cửa sổ. Nhìn ra ngoài, dòng xe chen chúc giữa chiều thứ Bảy dần trôi qua trước mắt, nhưng tâm trí tôi vẫn lẩn quẩn quanh hình ảnh cô bé và chú bán túi xách. Lòng tôi bỗng lặng lại, như thể vừa chạm vào một điều gì đó nhỏ bé mà ấm áp, giữa cái ồn ã của thành phố này.
Ngồi trên xe, tôi tự nhủ: “Có những chuyện tử tế giản đơn vậy thôi, mà sao mình chẳng bao giờ để ý?” Câu hỏi ấy theo tôi suốt chặng đường về, như một hạt giống nhỏ vừa được gieo xuống, chờ ngày nảy mầm.
Những Gợn Sóng Nhẹ
Cánh cửa xe buýt khép lại với một tiếng “két” khô khốc, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Qua lớp kính mờ đục vì bụi đường, tôi vẫn kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô bé đang đứng trước sạp hàng của chú bán túi xách. Chú ấy, với nụ cười rạng rỡ như vừa trúng số, đưa tay nhận tiền và trao lại một chiếc túi đan tay giản dị. Cô bé cầm túi, quay đầu nhìn về phía xe buýt—có lẽ là nhìn tôi—và khẽ vẫy tay. Tôi bất giác mỉm cười đáp lại, dù biết chắc cô ấy chẳng thể thấy được qua lớp kính dày.
Xe lăn bánh, hòa vào dòng chảy bất tận của phố thị Sài Gòn. Tiếng còi xe, tiếng rao hàng, và cả tiếng thở dài của một người đàn ông ngồi cạnh tôi—tất cả đan xen thành một bản giao hưởng hỗn độn nhưng quen thuộc. Tôi tựa đầu vào khung cửa, tay vẫn nắm chặt tờ 500k còn lại trong ví như một lời nhắc nhở rằng mình vừa bỏ lỡ cơ hội làm điều gì đó tương tự như cô bé kia.
“Cô bé dễ thương thật,” tôi lẩm bẩm, không rõ là nói với chính mình hay với không khí ngột ngạt trong xe. Người đàn ông bên cạnh quay sang, ánh mắt tò mò.
“Anh nói gì cơ?” ông hỏi, giọng trầm đều.
Tôi giật mình, cười gượng: “Dạ, không có gì đâu chú. Cháu vừa gặp một cô bé tốt bụng ngoài kia, thấy mà ấm lòng.”
Ông gật gù, như thể hiểu được câu chuyện mà chẳng cần tôi kể thêm. “Thời buổi này hiếm người vậy lắm. Người ta thường vội chạy theo cái lợi trước mắt, ít ai để ý đến những điều nhỏ nhặt quanh mình.”
Tôi im lặng, gật đầu đồng tình. Lời ông nói như một mũi kim khẽ chích vào suy nghĩ của tôi. Bản thân tôi cũng thế thôi—đã bao lần tôi lướt qua những người bán hàng rong, những ánh mắt mong chờ trên vỉa hè, mà chẳng một lần dừng lại? Hôm nay, nếu không có cô bé ấy, có lẽ tôi cũng chỉ đứng đó, chờ xe buýt, và để chú bán túi xách tiếp tục nhảy múa trong vô vọng.
Xe dừng ở trạm tiếp theo. Một vài người bước lên, mang theo mùi mồ hôi trộn lẫn với hương nước hoa rẻ tiền. Tôi nhích người sang một chút để nhường chỗ cho một bà cụ tay xách nách mang. Bà cảm ơn bằng một nụ cười móm mém, rồi bắt đầu kể chuyện với người ngồi cạnh—chuyện về đứa cháu nhỏ ở quê, chuyện trời Sài Gòn hôm nay nóng hơn mọi ngày. Tôi lắng nghe, không phải vì tò mò, mà vì giọng bà có gì đó ấm áp, như một mảnh ghép còn sót lại của những ngày xưa cũ.
Bất chợt, điện thoại trong túi tôi rung lên. Một tin nhắn từ số lạ:“Anh ơi, em là cô bé lúc nãy đây! Em vừa chuyển khoản lại 80k cho anh rồi nha. Cảm ơn anh nhiều lắm!”Kèm theo đó là một biểu tượng mặt cười và hình ảnh chụp màn hình giao dịch thành công.
Tôi bật cười thành tiếng, khiến bà cụ bên cạnh quay sang nhìn. “Cháu vui gì mà cười to thế?” bà hỏi.
“Dạ, không có gì đâu bà,” tôi đáp, tay vẫn gõ nhanh một tin nhắn trả lời:“Không cần gấp vậy đâu em. Cảm ơn em vì đã làm anh nhớ rằng lòng tốt vẫn còn đâu đó ngoài kia.”
Gửi xong, tôi cất điện thoại, tự nhủ sẽ giữ tờ 500k còn lại để đổi thành tiền lẻ khi có dịp. Biết đâu, lần tới, chính tôi sẽ là người dừng lại bên một góc đường nào đó, nơi có một ánh mắt đang chờ đợi.
Xe buýt lại lăn bánh, mang theo tôi và những gợn sóng nhỏ từ một buổi chiều tưởng chừng bình thường.
Dòng Người Ngược Chiều
Xe buýt rẽ vào một con đường đông đúc hơn, nơi dòng người và xe cộ chen chúc như muốn nuốt chửng lấy khoảng không gian ít ỏi còn sót lại. Tôi nhìn ra ngoài, ánh đèn neon từ các cửa hàng bắt đầu nhấp nháy trong ánh hoàng hôn dần tắt. Đã gần sáu giờ tối, và Sài Gòn vẫn không có dấu hiệu chậm lại. Ngược lại, thành phố này dường như càng sống động hơn khi màn đêm buông xuống.
Bà cụ bên cạnh tôi vẫn đang kể chuyện, giọng đều đều như một bài hát ru. “Hồi xưa, Sài Gòn không đông thế này đâu cháu. Đường phố rộng, người ta đi bộ thong thả, còn có thời gian đứng lại chào hỏi nhau. Giờ thì ai cũng vội, cũng chạy…” Bà ngừng lại, thở dài một hơi, rồi cười nhẹ. “Nhưng mà cũng nhờ vậy, mới có những người trẻ như cháu, còn biết nhìn quanh mình.”
Tôi gật đầu, dù trong lòng không khỏi tự vấn. Tôi có thật sự “nhìn quanh” không, hay chỉ vô tình bị cuốn vào câu chuyện của cô bé lúc nãy? Nếu không có em ấy, liệu tôi có để tâm đến chú bán túi xách, hay chỉ lướt qua như bao lần khác?
Xe dừng lại ở một trạm lớn hơn. Hành khách ùa lên, mang theo đủ thứ âm thanh: tiếng cười của mấy cô cậu học sinh, tiếng cãi vã của một đôi tình nhân, và cả tiếng rao khản đặc của một người bán vé số dạo vừa chen lên xe. Tôi nhích người sát vào cửa kính, cố giữ một khoảng trống nhỏ cho riêng mình giữa đám đông chật chội.
“Vé số đây! Mười nghìn một tờ, trúng là trúng lớn nha anh chị!” Người bán vé số, một ông lão gầy gò với đôi mắt mờ đục, bước từng bước khó nhọc qua từng hàng ghế. Giọng ông lạc đi giữa tiếng ồn, nhưng vẫn cố vang lên, như một lời cầu khẩn cuối ngày.
Tôi nhìn ông, rồi nhìn tờ 500k vẫn nằm im trong ví. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. “Chú ơi,” tôi gọi, giọng hơi ngập ngừng. “Cháu mua năm tờ, chú đổi tiền lẻ giúp cháu được không?”
Ông lão quay lại, đôi mắt sáng lên một chút. “Được chứ, được chứ! Cảm ơn cậu nhiều!” Ông lục túi, đưa tôi năm tờ vé số và một nắm tiền lẻ nhàu nhĩ—tổng cộng 450k. Tôi nhận lấy, cảm giác những tờ tiền mỏng manh trong tay như mang theo cả một câu chuyện mà tôi chẳng bao giờ biết hết.
“Cậu tốt bụng thật,” bà cụ bên cạnh lên tiếng, giọng đầy cảm thán. “Giờ ít ai mua vé số kiểu vậy lắm.”
“Dạ, cháu cũng học từ một người khác thôi,” tôi đáp, nghĩ đến cô bé lúc chiều. “Cháu chỉ muốn thử xem cảm giác ra sao.”
Bà cười, nụ cười hiền từ như bà ngoại tôi ngày xưa. “Thử một lần là tốt rồi. Lòng tốt không cần lớn lao, chỉ cần bắt đầu là đủ.”
Xe lại lăn bánh, và người bán vé số bước xuống ở trạm tiếp theo, không quên quay lại cảm ơn tôi lần nữa. Tôi nhìn mấy tờ vé số trong tay, chẳng màng đến chuyện trúng hay không. Điều tôi nhận được không nằm ở con số may mắn, mà là cảm giác lạ lùng—nhẹ nhõm mà ấm áp—lan tỏa trong lòng.
Điện thoại rung lên lần nữa. Lại tin nhắn từ cô bé:
“Anh ơi, em vừa kể chuyện lúc chiều cho bạn em nghe. Nó bảo em khùng, nhưng em thấy vui lắm. Anh có vui không?”
Tôi cười, gõ trả lời:
“Anh cũng vui. Em khùng thật, nhưng là kiểu khùng đáng yêu. Cảm ơn em lần nữa nhé.”
Ngoài cửa kính, dòng người vẫn ngược xuôi, mỗi người một hướng, một câu chuyện. Tôi tự hỏi, trong số họ, có bao nhiêu người từng dừng lại vì một điều nhỏ bé như tôi hôm nay? Và liệu những gợn sóng này có tiếp tục lan xa, như cách cô bé kia đã vô tình chạm vào tôi?
Xe buýt rẽ vào một con hẻm nhỏ, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên từng gương mặt mệt mỏi. Tôi nhét mấy tờ vé số vào túi, tự nhủ ngày mai sẽ lại mang theo ít tiền lẻ. Biết đâu, giữa dòng người ngược chiều ấy, tôi sẽ lại tìm thấy một lý do để dừng chân.
Góc Đường Lạ Lẫm
Xe buýt cuối cùng cũng dừng lại ở trạm gần nhà tôi, một góc phố quen thuộc với hàng cây xà cừ già cỗi và tiếng rao bánh mì vang lên đều đặn mỗi tối. Tôi bước xuống, hít một hơi sâu để tận hưởng không khí mát lành sau một ngày dài ngột ngạt. Đám đông dần tan ra, mỗi người một hướng, để lại tôi đứng lặng bên lề đường, tay vẫn cầm nắm tiền lẻ nhàu nhĩ từ ông bán vé số.
Quyết định không về nhà ngay, tôi rảo bước dọc con phố, ánh mắt vô tình lướt qua những gương mặt xa lạ. Có lẽ vì câu chuyện của cô bé lúc chiều, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến những người xung quanh—một bà cụ bán nước mía bên góc đường, một cậu bé đánh giày ngồi co ro dưới gốc cây, và cả tiếng cười trong trẻo của mấy đứa trẻ chơi nhảy dây dưới ánh đèn đường lập lòe.
Đi được một đoạn, tôi chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc—tiếng lục lạc leng keng, kèm theo tiếng hát líu lo chẳng rõ lời. Tôi dừng lại, ngoảnh đầu về phía một con hẻm nhỏ khuất sau tiệm sửa xe. Tò mò thúc đẩy, tôi bước vào, đôi dép lẹp kẹp vang lên trên mặt đường gồ ghề.
Cuối hẻm, dưới ánh sáng yếu ớt của một bóng đèn treo lủng lẳng, tôi thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc xe lăn cũ kỹ. Trước mặt ông là một chiếc bàn nhỏ bày đầy những món đồ thủ công—túi xách, vòng tay, và cả những con thú nhồi bông xinh xắn. Ông vừa hát vừa dùng đôi tay thoăn thoắt đan một chiếc giỏ mới, đôi chân bất động phủ dưới tấm chăn mỏng.
Tôi đứng sững, cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong cổ họng. Người đàn ông ấy… chẳng phải chính là “chú bán túi xách” mà cô bé nhắc đến sao? Nhưng sao lại ở đây, trong con hẻm tối tăm này, chứ không phải góc đường đông đúc ban chiều?
Ông ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tôi, và nở một nụ cười hiền. “Cậu đứng đó làm gì? Lại đây xem đồ đi, rẻ lắm, toàn tự tay tôi làm!”
Tôi bước tới, cố giấu đi sự bối rối. “Chú ơi, hồi chiều chú bán ở góc đường kia mà, sao giờ lại ở đây?”
Ông cười khùng khục, tiếng cười xen lẫn vài cơn ho khan. “À, chỗ đó tôi chỉ đứng buổi chiều thôi, để kiếm khách đi xe buýt. Tối về đây, gần nhà hơn. Với lại, ở đây yên tĩnh, tôi làm đồ được nhiều hơn.”
Tôi gật gù, mắt lướt qua mấy chiếc túi trên bàn—đúng kiểu túi mà cô bé đã mua. “Cháu nghe một cô bé kể về chú. Cô bé bảo chú nhảy múa vẫy khách, vui lắm.”
Ông bật cười lớn hơn, lần này lộ rõ vẻ tự hào. “Nhảy múa gì nổi với đôi chân này! Tôi chỉ lắc cái lục lạc với vung tay chút thôi, ai ngờ con bé tưởng tôi nhảy. Mà cũng nhờ nó, hôm nay tôi bán được hai cái túi rồi đấy.”
Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Tôi rút nắm tiền lẻ trong túi ra, đếm nhanh. “Chú ơi, cháu lấy thêm một cái túi nữa nhé. Bao nhiêu tiền vậy?”
“Mỗi cái 50k thôi, cậu cứ chọn đi,” ông đáp, tay vẫn không ngừng đan.
Tôi đưa ông 50k, nhận lấy chiếc túi đan bằng tre đơn giản mà ấm áp. Nhưng khi định quay đi, một ý nghĩ bất chợt lóe lên. “Chú ơi, cháu hỏi hơi tò mò… hồi chiều chú bán được hai cái túi, một cái là của cô bé kia, còn cái kia là ai mua vậy?”
Ông ngừng tay, nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh kỳ lạ. “Cậu muốn biết thật không?”
Tôi gật đầu, không hiểu sao tim mình đập nhanh hơn.
“Là cậu đấy,” ông nói, giọng chậm rãi. “Hồi chiều, lúc cậu đứng chờ xe buýt, tôi thấy cậu nhìn sang tôi. Tôi nghĩ cậu không để ý, nhưng lúc cậu lên xe, có một người đàn ông trung niên đi tới mua một cái túi. Ông ấy bảo cậu nhờ ông ấy mua giùm, còn đưa hẳn tờ 500k, bảo tôi giữ lại tiền thối.”
Tôi đứng chết trân, đầu óc quay cuồng. Tôi không hề nhớ mình đã làm chuyện đó. Tôi thậm chí còn chẳng nói gì với ai ngoài cô bé! Nhưng rồi, như một tia chớp, tôi nhận ra—người đàn ông ngồi cạnh tôi trên xe buýt, người hỏi tôi đang nói gì, có lẽ đã nghe câu chuyện của tôi và tự mình hành động thay.
Tôi bật cười, vừa ngạc nhiên vừa xúc động. “Cháu… cháu không ngờ luôn. Hóa ra lòng tốt cũng biết lây lan thật.”
Ông gật đầu, tiếp tục đan giỏ. “Đúng vậy. Cậu không cần phải nhớ hết mọi chuyện mình làm. Đôi khi, chỉ một cái nhìn, một câu nói, cũng đủ để người khác tiếp nối.”
Tôi rời con hẻm, tay ôm chiếc túi mới, lòng nhẹ tênh như vừa trút bỏ một gánh nặng vô hình. Dòng người ngoài kia vẫn ngược xuôi, nhưng tôi biết, đâu đó giữa những bước chân vội vã, những gợn sóng nhỏ vẫn đang âm thầm lan tỏa. Và lần này, tôi là một phần của nó—dù chính tôi cũng không hay biết.
Ánh Đèn Cuối Đường
Tôi bước ra khỏi con hẻm, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên đôi dép cũ kỹ đã mòn vẹt một bên. Chiếc túi tre trong tay nhẹ tênh, nhưng cảm giác nó mang lại thì nặng trĩu—một thứ gì đó vượt xa giá trị 50k tôi vừa trả. Đêm Sài Gòn vẫn rộn ràng như mọi ngày, nhưng trong tôi, mọi thứ dường như chậm lại, như thể thời gian đang cho phép tôi thở và cảm nhận sâu hơn.
Con phố về nhà không dài, nhưng tôi cố tình đi chậm, để từng âm thanh, từng hình ảnh thấm vào mình. Tiếng rao bánh mì giờ đã xa dần, thay vào đó là tiếng nhạc phát ra từ một quán cà phê nhỏ ven đường. Tôi dừng lại, ngước nhìn tấm biển gỗ khắc chữ “Cốc Nhớ”—một cái tên lạ lẫm, nhưng không hiểu sao lại khiến tôi mỉm cười.
Đẩy cửa bước vào, mùi cà phê thơm nồng xộc lên, hòa quyện với không khí mát lạnh từ chiếc máy quạt trần cũ kỹ. Quán không đông, chỉ lác đác vài người ngồi rải rác: một anh chàng đeo kính cắm cúi gõ laptop, một cặp đôi thì thầm trò chuyện ở góc khuất, và một người phụ nữ lớn tuổi ngồi gần quầy, tay cầm cuốn sách đã ngả vàng. Tôi chọn một bàn gần cửa sổ, đặt chiếc túi tre lên ghế bên cạnh, rồi gọi một ly đen đá.
Trong lúc chờ đợi, tôi lôi mấy tờ vé số từ túi ra, đặt chúng lên bàn như một lời nhắc nhở về hành trình kỳ lạ của ngày hôm nay. Từ cô bé đổi tiền lẻ, đến ông bán vé số, rồi người đàn ông bí ẩn trên xe buýt, và cuối cùng là chú bán túi xách trong con hẻm—mọi thứ nối tiếp nhau như một chuỗi domino vô tình đổ nghiêng, mà tôi, không ngờ tới, lại là một mắt xích trong đó.
Ly cà phê được mang ra, tôi khuấy nhẹ, nhìn những giọt nước ngưng tụ trượt dài trên thành ly. Điện thoại rung lên lần nữa. Lại là cô bé:
“Anh ơi, anh về nhà chưa? Em vừa ăn tối xong, tự nhiên nhớ chuyện lúc chiều, thấy vui ghê.”
Tôi nhắn lại:
“Anh đang ngồi cà phê, chưa về vội. Hôm nay anh gặp lại chú bán túi xách đấy. Em đúng là người khởi đầu một ngày đặc biệt.”
Cô bé trả lời ngay:
“Thật hả anh? Em chỉ làm chuyện nhỏ xíu thôi mà. Mà anh kể em nghe đi, chú ấy thế nào?”
Tôi mỉm cười, gõ một đoạn dài kể lại chuyện trong con hẻm, cả cái twist bất ngờ về người đàn ông trên xe buýt. Gửi xong, tôi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng thấm vào lưỡi, nhưng lòng thì ngọt ngào lạ.
Bất chợt, người phụ nữ lớn tuổi ngồi gần quầy đứng dậy, bước về phía tôi. Bà đặt cuốn sách xuống bàn tôi, giọng nhẹ nhàng: “Cậu cho tôi mượn tờ vé số được không? Tôi vừa đọc xong cuốn này, muốn đổi lấy chút may mắn.”
Tôi ngỡ ngàng, nhưng rồi gật đầu, đưa bà một tờ. Bà cười hiền, đẩy cuốn sách về phía tôi. “Coi như quà đáp lễ. Đọc đi, hợp với cậu đấy.”
Tôi cầm cuốn sách lên—“Những Điều Nhỏ Bé Làm Nên Cuộc Sống”. Bìa sách cũ kỹ, nhưng tựa đề lại như một lời thì thầm hoàn hảo cho ngày hôm nay. Tôi ngước lên định cảm ơn, nhưng bà đã quay lại chỗ ngồi, tiếp tục nhìn ra cửa sổ với ánh mắt xa xăm.
Đêm dần sâu hơn. Tôi uống nốt ly cà phê, cất cuốn sách và mấy tờ vé số còn lại vào túi, rồi đứng dậy trả tiền. Trước khi rời quán, tôi ngoảnh lại nhìn người phụ nữ lần cuối. Bà vẫn ngồi đó, tay cầm tờ vé số tôi đưa, khẽ mỉm cười như đang nhớ về điều gì đó rất xa.
Bước ra ngoài, tôi đi dọc con phố, ánh đèn cuối đường hắt lên bóng tôi dài ngoằng trên vỉa hè. Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao, liệu mình có còn bắt gặp những câu chuyện như hôm nay không. Nhưng tôi biết chắc một điều: từ giờ, tôi sẽ luôn mang theo ít tiền lẻ trong túi, không phải để đổi, mà để sẵn sàng dừng lại khi ai đó cần.
Gió đêm thổi qua, mang theo hương hoa lài trắng thoảng nhẹ. Tôi bước tiếp, lòng nhẹ nhàng như ánh đèn phía xa—một ngày khép lại, nhưng những gợn sóng tử tế thì vẫn còn lan mãi, đâu đó trong thành phố không bao giờ ngủ này.
[Dựa trên câu chuyện có thật và được viết lại, xây dựng mở rộng bằng sự hổ trợ của AI]
Đạt Trần,
SaiGon, tháng 3 năm 2025
Tham gia cuộc trò chuyện